Cả bọn tiến đến, nâng cô lên, khuôn mặt ai cũng vô cùng lo lắng. – Chi, em tỉnh lại đi! Bê lay lay người Chi, rồi nhìn sang những con người khác.- Phải đưa em ấy đến bệnh viện thôi! Quang Vinc tiếp lời Bê, rồi nkhô hanh chóng bế cô đi. Chàng trai bí ẩn tê đứng đó, bên cạnh gốc cây, ánh mắt kì lạ nhìn Chi. Vâng, và đó chính là lí do vì sao cô lại ở vào cái bệnh viện VIPhường đắt tiền này, ở trong cái căn phòng mà tiền viện phí của nó bằng bố tháng tiền lương nhân viên cấp cao của cô, và đó cũng là lí do tại sao nơi này không có quá nhiều người. Đối diện cô và Quang Vinch, bên trái cô là Bê Trần, bên phải cô là Tô Bửu Phát, và tất nhiên, người còn lại đang ngồi kế bên cô, anh chàng Toki mê mệt tình kia. Không khí trong phòng ảm đạm rõ thấy. – Tiểu Chi, anh không thích đùa! Vinc nói, từ trước đến giờ, anh không bao giờ tin vào mê tín dị đoan, bởi những thứ đó đối với anh thật vô nghĩa. Thế mà bây giờ cô em gái đại uý của anh lại nói rằng mình đã gặp một bé người sống trong một tảng băng, ok, anh sẽ tin, nếu tận mắt chứng kiến điều đó. Chi nhăn mặt, từ nãy đến giờ chẳng ai tin lời cô, cô sau thời điểm tỉnh dậy, điều đầu tiên nhớ đến cái bé người kì lạ đó, chỉ có điều, tại sao cô lại không nhớ rõ mặt anh ta. Lúc tỉnh dậy, cô rất mơ hồ về ngoại hình lẫn khuôn mặt của anh ta, cô cố gắng nhớ, nhưng không tài nào nhớ nổi. Nhưng tất nhiên, cô vẫn nhớ anh ta bước ra từ tảng băng, và nhớ rằng anh ta…- Những điều em nói đều là sự thật! Mọi người không tin em? Phát thở dài, lão đại của anh không phải là một người hồ đồ, càng đặc biệt không phải là người tôn giáo khó nhằn, tin vào mấy cái thứ tâm linc kì lạ, nhưng quả thật chuyện mà lão đại nói không có tính xác thực chút nào.- Lấy gì để tin chị đây lão đại? – Thật sự là không tin sao? Anh ta thậm chí còn lấy đi nụ hôn đầu của tôi! Cô hét lên, dường như thật sự bất bình, một đại uý lời nói như vàng như ngọc của cô, bây giờ lại chẳng ai tin, không những thế, đó lại là những người bạn bè, cộng sự mà cô tin tưởng. – Cái gì? Nụ hôn đầu? Những nhỏ người kia hét lên, ánh mắt nhăn nhó vô cùng ngạc nhiên, và Toki là người hét lớn nhất. Cả đám nhào đến phía cô. – Nụ hôn đầu? Ai hôn em?- Lão đại, không lẽ chỉ có bạn trai rồi? – Không thể nào chứ? Tôi còn chưa tấn công rõ ràng mà?- Hắn là tên nào, em sẽ đi xử hắn!Cô thở dài, đám người trước mặt quả thật quá phiền phức. Do lỡ miệng vì tức giận mà nói ra, chứ cho tiền cô cũng sẽ không nói cái chuyện xấu hổ ấy đâu. – Được rồi! Em chỉ nói đùa thôi, bây giờ em muốn ở một mình! Mọi người ra ngoài hết đi! Cô nói, rồi nhắm mắt, có vẻ như là muốn ngủ và cần một sự yên tĩnh. Mọi người nhìn nhau, thở dài, nkhô cứng chóng bước đi. Mấy ngày sau, cô được xuất viện. Việc đầu tiên cô cần làm là chuyển đồ đạc đến một căn hộ khá lớn đã được cô đặt thuê một năm. Cô không phải là giàu có gì đâu, một nửa số tiền đó là tiền của nhị ông anh họ của cô, chứ làm gì cô có nhiều tiền như vậy. Kéo chiếc vali chầm chậm trên con đường, lập tức cô dừng lại lúc thấy căn hộ trắng bên cạnh một vườn hoa xinch đẹp cơ. Xung xung quanh đây không có quá nhiều nhà, bởi đây là một khu vực đô thị giống hệt như một khu nghỉ dưỡng. Thượng Hải này hoàn toàn khác những gì cô nghĩ, nó quả thật là rất đẹp. – À, là cô đại uý gì đó mà!Một cụ bà khoảng 60 tuổi nói, khuôn mặt có vẻ rất vui khi nhìn thấy cô. Cô mỉm cười, chầm chậm kéo chiếc vali tiến tới. – Đúng như lời hứa, cháu đến đây rồi này! Cô nói, rồi nó một nụ cười híp mắt đến nỗi không nhìn thấy tổ quốc. – Được rồi! Vào nhà thôi! Cụ bà nói, rồi nhanh hao chóng cùng cô bước vào nhà. Chi thật sự cảm thấy mình may mắn khi tìm được căn nhà chất lượng này, thậm chí cô đặt tiền một năm cũng vì điều này, một người yêu cái đẹp như cô làm sao chịu mất beautiful house này được chứ? Căn nhà màu trắng đơn điệu, nội thất đều là hàng ngoại, thậm chí ngay lập tức cả cái tách uống nước cũng đã rất là đắt giá rồi. Cụ bà trước mặt cô vô cùng phóng khoáng, tất cả đồ dùng ở đây, Chi có thể sử dụng mang đến đến Lúc hết thời hạn thuê nhà, thậm chí nếu cô gia hạn, cô cũng có thể sử dụng nó, quả thật nó quá tốt đối với cô. – Ở đây an toàn lắm, cháu yên tâm! – Cảm ơn bà ạ!Sau khi sắp xếp kết thúc, cũng đã 11h trưa, cũng đã đến giờ hẹn để đến đưa ra cục mới. Ở chỗ cũ, cô rất là nổi tiếng, thậm chí những vụ án giết người nghiêm trọng nào cô cũng đã từng nhúng tay vào, mọi người còn gọi cô với cái biệt danh “Chi Pu”, tức Cô Gấu Chi tài giỏi. À, còn một chuyện nữa, không phải cô là người duy nhất chuyển đến bỏ ra cục mới này, mà cái tên Tô Bửu Phát cũng được đi cùng cô.Sau hơn 30 tiếng chuẩn bị, bây giờ cô đang lang thang trên con đường phố Thượng Hải diễm lệ, đánh ánh mắt ngàn vàng nhìn bao quanh. Cô bỗng dưng lại, bởi có cảm giác như đang bị theo dõi. Xoay người lại, thì chỉ là một đám đông bình thường. – Không lẽ là vị mình tưởng tượng! Cô lầm bầm, lắc đầu, rồi tiếp tục đi tiếp. Một bóng người dựa lưng vào gốc cây, môi nở một nụ cười, thoắt ẩn thoắt hiện, rồi hoàn toàn biến mất khỏi gốc cây đó. Chi cục mới…- Lão đại!Từ xa, Phở đã í oé gọi, đến nỗi khiến cô phát bực. – Đừng có biểu hiện thái độ như thế chứ? – Dạ dạ!- Được rồi, vào trong!Cả hai nkhô giòn chóng bước vào trong.Hội trường…Có rất nhiều người đang tụ họp ở đây, và Chi biết chắc có rất nhiều những vị tai to mặt lớn. Eo ôi, nghĩ đến đó cô có vẻ sợ. – Sao thế? Phở hỏi, Khi thấy thái độ kia của cô, nhưng đổi lại sự lo lắng của anh, cô phũ đến mức không thể phũ hơn. – Chuyện của tôi! Nhiều chuyện quá!- Haizzz!Vừa đi vừa nói chuyện, cả nhị đã nkhô hanh chóng nhìn thấy cánh cửa hội trường hiện ra trước mắt. Chi thở phào, rồi một cửa bước vào trước ánh mắt ngạc nhiên và có chút tò mò của nhiều người! Chi nhăn mặt, bởi cô còn nghe tiếng xì xầm bao phủ.- Chi Pu đó! – Con tinh ranh nhỏ đó nghĩ rằng mình tài giỏi lắm sao?Những lời xì xầm như vậy, không phải là cô chưa từng nghe qua, chỉ có điều, khi đến đưa ra cục mới mà bị bàn tán một cách tiêu cực như thế, cô không thích chút nào. – Mặc bọn họ, chỉ ngồi xuống đi lão đại!Phở khẽ nói, anh cũng có chút tức tối mặc nghe người khác nói lão đại mình như vậy. Là vì bọn họ chưa làm việc với lão đại, nên mới không biết lão đại của anh tài giỏi như thế nào. Mấy cái tên già chát cơ cứ chờ đi. Rồi cả nhị ngồi xuống một chiếc ghế cách biệt với mọi người. Cục trưởng Lưu chỉnh micro, đưa ánh mắt nhìn bao bọc, rồi e hèm giọng nói. – Hôm ni chúng ta có mặt ở đây để giới thiệu một vài nhân vật nổi tiếng vừa chuyển đến! Nhưng có vẻ vẫn còn một vị chưa đến.. Ông nói, dừng một chút, rồi lại tiếp tục nói tiếp. – Một số nhân vật nổi tiếng chuyển đến đây, theo lời của nhiều người thì làm nhân tài hiếm hoi! Nhưng ở cái đưa ra cục này, mọi chuyện đã khác đi, và không có vụ án nào dễ dàng mang lại những nhân tài! Rồi ông đánh ánh mắt nhìn về phía cô, có vẻ châm biến. – Và tôi ý muốn rằng chẳng có ai tự cao ở đây? Phở thì thầm vào tai Chi.- Ông ta dường như đang tuyên chiến với chị đó! – Đó là chuyện của ông ta, tôi sẽ chứng minh mình tài giỏi! Ánh mắt cô trở nên tàn độc. Phở thở dài, bỗng dưng vô tình trở thành mồi châm của ngọn lửa đang bốc cháy trong tim kia của cô.- Và đại uý Chi Pu…- Chi Pu?Cô nheo mắt, thế quái nào một cục trưởng lại gọi thẳng biệt danh của cô. – Công việc đầu tiên để cô thực hiện ở cục điều tra này…là đi bắt mấy tên trộm đang lộng hành ở khu chợ cá Thượng Hải!What?Phở suýt nữa đã nhảy dựng lên khi nghe ông cục trưởng nói.

Bạn đang xem: Bạn trai vi diệu của tôi tập 2

Xem thêm: Ăn Thịt Gà Nhiều Có Tốt Không Và Ăn Thịt Gà Nhiều Có Tốt Không?

Đại uý Chi Pu nổi tiếng, lại phải đi bắt mấy cái tên trộm quèn đó. Oh no, quá là vi diệu!CạchTiếng mở cửa vang lên, lại một lần nữa thu hút sự chú ý của mọi người.- Tôi sẽ làm nhiệm vụ đó cùng cô ấy! Hết tập 2.( Vào học rồi nên không có nhiều thời gian rảnh cho lắm :)).